CHO TÔI XIN MỘT VÉ ĐI QUẤT LÂM


Chap 1

Xin tự giới thiệu, mình là phóng viên của Tạp chí Lẩu xoài xanh chấm ớt. Mình đi làm không phải vì tiền, bởi vì nhà vợ mình giàu lắm, thích tiêu gì cứ xin vợ, lúc vợ hết thì bảo vợ về xin ông bà già vợ. Cuộc sống của mình sung túc, đầy đủ, nhàn nhã và thanh thản lắm, mỗi tội hơi nhục tí. Nói thật nhé, nhục thế chứ nhục nữa mình vẫn chịu được, chứ đi viết bài vất vả, lăn lộn vào mấy chỗ nguy hiểm để săn tin, săn bài rồi cuối cùng nhận mấy đồng nhuận bút còm cõi, mình không chịu nổi. 

Nói chả đâu xa, thằng phóng viên của tạp chí mình đấy thôi, mới về, còn trẻ nên hăng săn tin, săn ảnh lắm. Hôm ấy nó đang làm cái phóng sự về tệ nạn tiêm chích ma túy, nó lén lút đi theo bọn nghiện về tận hang ổ của chúng nó. Đang cúi khom khom định chụp ảnh thì có thằng nghiện đằng sau nó cầm cái kim tiêm cắm phập phát vào đít. Cái kim thằng đó vừa chích xong còn dính máu. Rồi chúng nó hò nhau cướp máy ảnh, cướp ví, điện thoại, rồi mua dầu ăn về thông ass luôn. Giờ thằng phóng viên đó đang bị SIDA hay AIDS gì đó, giai đoạn cuối rồi, mụn nhọt đầy người. 

Mà nói thật, cái nghiệp phóng viên này ngày xưa cũng không phải do mình chọn mà tất cả đều do ông bà già ép mình. Còn nhớ, hồi ấy, sau khi chật vật tốt nghiệp cấp 3 với số điểm vừa đủ (mình thi 6 môn được 15 điểm cộng với 15 điểm ông già đút tiền xin cho là vừa đỗ), ông già mới gọi mình lại và hỏi:

- Đấy, tao nuôi mày từ bé đến giờ, cho ăn học đàng hoàng, giờ tốt nghiệp rồi mày tính sao? Mày có kế hoạch gì cho tương lai?

- Dạ, con định đi phượt Đồ Sơn khoảng 1 tuần, sau đó về sẽ đi nghỉ mát ở Quất Lâm khoảng 1 tháng.

- Đậu má mày chứ, ý tao hỏi là mày định thi đại học gì? Định chọn nghề gì?

- Bố ơi, con thi tốt nghiệp còn thiếu mười mấy điểm, bố nghĩ con thi đại học được sao?

- Ừ, mày nói tao thấy cũng phải. Nhưng, không học thì sau này chỉ có nghề chổng mông cho nó đâm cọc vào thôi con ạ. Phải học thì đời mới bớt nhọc. Đi, đi theo tao, đi mau.

- Đi đâu bố?

- Cứ đi rồi biết.

Thế rồi bố đưa tôi đến nhà một thầy chuyên về tướng pháp, nhân tướng học, dâm thủy học, à nhầm, phong thủy học. Nghe bố nói thì ông thầy này nhìn người sẽ đoán được vận, sẽ biết người đó hợp với cái gì, nên làm nghề gì, nên học cái gì.

Lúc ông già đưa tôi vào gặp thầy, vừa nhìn thấy tôi, thầy đã trợn mắt rồi chắp tay niệm phật.

- Ôi, thiện tai, thiện tai, thí chủ có cậu con trai như thế này đúng là bách nhục, bách nhục.

- Dạ, sao thầy lại nói thế ạ? – Bố tôi hỏi với giọng lo lắng.

- Nhìn mặt tiểu tử này thì thấy đây là kẻ học hành thì hời hợt, ham đi phượt, ham phò phạch, thích lừa tình, lừa tiền con gái nhà lành. Ôi, tội lỗi, tội lỗi.

- Dạ, vậy giờ phải sao hả thầy? Con định cho nó đi thi đại học, nhưng chưa biết ngành nào phù hợp, thầy có thể chỉ giúp được không ạ?

- Đậu má, thí chủ đùa thầy đấy à? Có chịu học hành éo gì đâu mà đòi thi đại học. Thiện tai, thiện tai.

- Thi cử thì không quan trọng, con sẽ chạy tiền, thầy cứ cho con một ngành nào phù hợp với mệnh, với số của cháu nó ạ.

- Thế thì cho nó thi vào trường Nông nghiệp, khoa chăn rau đi.

- Ngành đó có hót không thầy? Ra trường có dễ xin việc không?

- Hót, thí chủ không thấy bây giờ nông dân nhiều nhan nhản ra à? Đâu đâu cũng thấy nông dân. Nhưng có điều...

- Dạ sao hả thầy?

- Với tiểu tử này, phải để cho tự lực thi cử, chứ nếu thí chủ cứ xin xỏ với đút lót tiền chạy điểm thì tiểu tử này không bao giờ khá được. 

- Ý thầy là con cứ để tự nó thi ạ? Thế thì sao nó đỗ đại học được. Hay con cho nó thi cao đẳng, trung cấp được không thầy?

- A di đà phật, cao đẳng, trung cấp vẫn quá sức với tiểu tử này, không thi được đâu.

- Vậy là hết cách hả thầy?

- Còn, cách cuối cùng.

- Là gì ạ?

- Cho đi du học.

- Sao lại thế hả thầy?

- Thì thí chủ thấy đó, mấy nhà giàu có con học dốt quá, trong nước không đào tạo nổi họ đều gửi ra nước ngoài du học. Trình độ giáo dục Việt Nam còn yếu kém, không đào tạo nổi những học sinh có chỉ số ngu quá cao, nên phải gửi ra nước ngoài, những nước có nền giáo dục hiện đại, tiên tiến. 

Được lời thầy, ông già tôi sáng mắt ra và tức tốc bắt tôi đi du học. Rồi sau đó ông xin cho tôi vào làm phóng viên của Tạp chí Lẩu xoài xanh chấm ớt như hiện nay. Để rồi giờ cuộc đời tôi đi làm như đi chơi thế này.

Sáng hôm ấy, đang ngồi đánh cờ với mấy bác xe ôm thì có điện thoại của tổng biên tập gọi:

- Alo, anh gọi em ạ!

- Cậu đang ở đâu đấy?

- Dạ, em đang ở bệnh viện phụ sản.

- Sao? Ai bị làm sao mà phải đi phụ sản?

- Dạ, bà ngoại em ạ. 

- Bà bị sao?

- Dạ, thoái hóa đốt sống đít anh ạ.

- Sao mà bị cái bệnh đó?

- Chắc tại xay lúa nhiều.

- Thế à, tiếc quá, đang định cử cậu đi làm bài phóng sự thực tế về tệ nạn mại dâm ở Quất Lâm mà cậu lại bận. Thôi, để tôi cử người khác vậy. Cậu cứ ở viện chăm sóc bà ngoại nhé.

- Dạ, từ từ đã anh, anh vừa nói gì ạ? Đi công tác Quất Lâm ạ?

- Ừ đúng, dạo này vấn đề mại dâm ở đó đang nóng bỏng, nên tạp chí ta cần một phóng sự thực tế về chủ đề đó để câu khách.

- Dạ, nếu vì sự phát triển của tạp chí thì em sẽ cố gắng thu xếp đi ngay ạ. Cái nghề của mình đôi khi phải hi sinh hạnh phúc của bản thân và gia đình để mang đến cho độc giả những thông tin nóng và chính xác nhất, bất chấp hiểm nguy anh ạ.

- Nhưng còn bà ngoại thì sao?

- Dạ không sao ạ. Bác sĩ tiêm rồi, bảo là chỉ cần nằm liệt giường từ giờ đến lúc chết là sẽ hết đau ạ.

- Ok, vậy giao trọng trách này cho cậu.

- Dạ vâng. Tí em qua ứng tiền công tác phí rồi đi luôn anh nhé.

- Cậu định ứng bao nhiêu?

- Dạ khoảng 10 triệu ạ.

- Đậu má, nhiều thế?

- Anh ơi, giờ dịch vụ ở Quất Lâm lên giá rồi, em mới đi em biết mà, không như ngày trước anh em mình đi đâu.

Chap 2

[spoiler]Tôi vội vã trở về công ty lấy tiền tạm ứng để lên đường càng sớm càng tốt. Làm nghề phóng viên nó khổ thế đấy, vì độc giả, vì những bài báo nóng hổi theo sát dòng chảy thời sự nên người làm báo luôn phải vội vàng, tất bật. Lão sếp lúc giao tiền xong còn dặn dò mình là phải có clip cận cảnh quá trình tác nghiêp với chất lượng Full HD, nếu không hắn sẽ trừ tiền nhuận bút.

Về nhà thấy vợ đang cắm cúi ngồi bàn, chắc đang đọc sách, chăm chú quá nên không biết chồng về.

- Em ơi, anh về lấy quần áo rồi đi công tác luôn đây.

Vợ vẫn không ngẩng mặt lên mà vẫn gằm mặt xuống bàn.

- Em ơi, anh đi công tác đây.

- Trật tự! ĐKM, đang tính lô mà cứ léo nhéo bên tai, tính sắp ra đến nơi rồi thì ông về phá đám. Mà ông vừa nói cái gì? Đi công tác á?

- Ừ, đi ngay bây giờ đây. Gấp lắm rồi.

- VL nhỉ! Tòa soạn bên ông chết hết người rồi hay sao mà lại cử một thằng như ông đi ? Ông làm ở đó mấy năm rồi có thấy ông đi công tác bao éo giờ đâu.

- Thì tại trước giờ toàn mấy vụ nhỏ lẻ, giờ mới có vụ lớn nên mới cần đến người tài.

- Lớn là vụ gì?

- Một vụ tham nhũng hàng nghìn tỷ đồng cùng với các hoạt động mafia ozawa ngầm gây hậu quả nghiêm trọng của một quan chức cao cấp trung ương. Hiện hắn ta đang lẩn trốn ở Quất Lâm. Rất nhiều người xin đi vụ này nhưng sếp chỉ tin tưởng vào năng lực của anh nên…

- Thôi thôi, gió nhiều *, ông biến nhanh đi cho tôi tính nốt con lô.

Vậy là tôi khoác ba lô đi bộ ra ngoài đầu đường bắt xe khách. Hình ảnh của tôi lúc này trông thật giống với hình ảnh anh lính cụ hồ xưa khoác ba lô ra trận, nó đẹp và thiêng liêng lắm. Cũng đúng thôi, nhà báo cũng là chiến sĩ trên mặt trận chống tệ nạn, với vũ khí là ngòi bút, và trong trường hợp của tôi bây giờ, vũ khí không chỉ là ngòi bút mà còn là cả cây súng nữa, súng ngắn thôi, không vắt lên vai mà giấu kĩ trong quần. Không có nó thì có mà tác nghiệp bằng chân tay miệng à. Người lính xưa ra trận với quyết tâm diệt sạch giặc thù,còn tôi nay ra trận với quyết tâm check hết hàng của bọn cave Quất Lâm.

Thấycó khách đợi, thằng phụ xe đã đon đả chào mời:

- Quất Lâm không anh ơi? Lên xe đi anh, xe giường ngồi chất lượng cao, ngồi cả ngày cũng không sao.

Tôi lên xe và ngồi ghế gần cuối. Phía trước tôi 2 ghế là một em gái trông khá nuột, tóc buộc cao, da dẻ hồng hào, ngực đầy như hai củ su hào. Lúc tôi đi qua đã thấy em ấy liếc nhìn tôi tình tứ rồi. Đúng là đồ con gái lẳng lơ, thấy zai đẹp là ướt nhèm nhẹp. Nói là nói thế thôi chứ có gái đẹp nhìn mình ai mà chẳng sướng. Vậy nên tôi không thể rời mắt khỏi em kể từ lúc lên xe. Em thì hình như cũng biết là tôi đang nhìn em hay sao ý, mà thỉnh thoảng em giả vờ ngó lơ, quay ngang quay ngửa để liếc trộm tôi. Rồi tôi thấy em lấy gương ra soi, nhưng không phải soi em mà là soi tôi, 2 con mắt của tôi với 2 con mắt của em trong gương cứ dính vào nhau đắm đuối.

Tôi đoán con này phê tôi lắm rồi, nếu không nó đâu phải soi trộm tôi như thế. Nói như cụ Nguyễn Du thì là:

"Tình trong như đã mặt ngoài còn e

Bên trong nước chảy tóe loe

Bên ngoài giả bộ im re ngượng ngùng”

Cơ hội trời cho thế này không thể bỏ lỡ được. Tôi liền lấy bút ra, xé một mảnh giấy nhỏ rồi nắn nót ghi vài dòng:

"Em à. Sao nhìn anh đắm đuối thế? Thích anh rồi phải không? Anh cũng thích em lắm. Nếu em đồng ý làm bạn gái anh thì chỉ cần viết "OK” vào tờ giấy này rồi gửi lại cho anh. Còn không, hãy vò nát nó và ném qua cửa sổ giống như em vò nát trái tim anh”.

Viết xong, tôi nhờ ông cụ ngồi trước chuyển cho em. Em nhận mảnh giấy thì ngạc nhiên lắm và quay lại nhìn tôi. Ôi, tôi đến chết đuối trong đôi mắt ấy thôi. Rồi tôi thấy em đọc chăm chú mảnh giấy, em mỉm cười. Tôi chỉ sợ em sẽ vò luôn mảnh giấy và quăng ra ngoài nhưng thật may, em chầm chậm lấy bút ra, mỗi nét bút em đưa trên tờ giấy giống như mỗi cái mơn trớn âu yếm khiến người tôi như bủn rủn, rã rời. Ôi, ngon rồi, tạ ơn trời, có hàng ngon xơi rồi. Nhận mảnh giấy em chuyển lại, tôi run run, hồi hộp như lần đầu giao hợp. Tôi đọc như nuốt từng chữ một:

"Anh ơi, cái cửa sổ này bị kẹt rồi, em không mở được”

Đậu má con điên, làm ông tưởng bở. Nó nỡ từ chối phũ phàng tình cảm chân thành của mình như vậy sao? Không cam tâm, tôi lại viết tiếp:

- "Sao lại như vậy hả em? Anh thấy em nhìn anh rất đắm đuối mà?”

Em ấy trả lời:

- "Tại em thấy anh rất giống với diễn viên chính trong bộ phim mà em rất thích nên em nhìn thôi”

- "Phim gì vậy em?”

- "Kinh Kông anh ạ”

Tôi tức tối vò nát tờ giấy và ném ra ngoài cửa sổ. * bà nó, hóa ra nó nhìn mình nãy giờ không phải vì mình đẹp zai hay quyến rũ mà nó nhìn mình giống như nhìn một con Kinh Kông. Thật khốn nạn.

Thấy thái độ của tôi như thế, ông cụ ngồi trước mới hỏi han:

- Cậu vừa bị gái sỉ nhục hả?

- Sao cụ biết ạ?

- Thì tôi bị nhiều rồi, nên nhìn cậu tôi biết ngay. Thế cậu xuống Quất Lâm chơi à?

- Dạ không, con đi công tác ạ.

- Lại chém, xuống Quất Lâm thì chỉ có đi quất phò chứ công tác mẹ gì.

- Dạ, đúng là không gì qua mắt được cụ. Thế cụ xuống Quất Lâm thăm con cháu à?

- Không. Tôi cũng đi quất phò.

- Trời, cụ đi thế này không sợ cụ bà biết à?

- Đâu có, bà ấy cho tiền tôi đi quất phò mà. Bà ấy dạo này sức khỏe yếu, lại thêm huyết áp cao, không dám cho tôi làm, sợ đang làm đột quỵ thì toi, nên bà ấy cho tiền tôi đi Quất Lâm để khỏi đòi quất bà ấy.

- À, ra vậy.


***


Chiếc xe leo dốc xả khói đen sì kèm theo tiếng động cơ ầm ì đầy mệt nhọc. Nó men theo con đường nhỏ ngoằn nghoèo, một bên là sóng biển rì rào, một bên là những cái lều nhỏ san sát với những em gái ăn mặc hở hang tươi mát ngực to như cái bát. Tôi hít một hơi thật sâu để cảm nhận cái vị mặn mòi của biển theo gió đưa vào, cả vị son phấn nồng nồng, ngai ngái bay ra từ mấy em cave đang đón khách. Tất cả quyện vào nhau thành một mùi đặc trưng của Quất Lâm, như mời gọi và níu kéo du khách dừng chân hưởng lạc.

- Cho xuống đây nhé bác tài ơi!!!!

Chiếc xe chầm chậm dừng lại và người chiến sĩ oai phong bước xuống. Cuộc chiến trước mắt sẽ rất cam go đây bởi quân địch quá đông và hung hãn, thấy anh, chúng đang nhao tới như muốn ăn tươi nuốt sống.

Chap 3

Tôi khoác ba lô chầm chậm tiến về phía mấy cái lều lụp xụp nhưng có rất nhiều em váy ngắn và nhìn có vẻ xinh xắn đang vẫy vẫy. Thấy tôi, các em ấy ùa ra xúm xít làm tôi có cảm giác mình như là một nam ca sĩ, diễn viên nổi tiếng của K-bóp, còn các em là những fan hâm mộ chân chính, chỉ khác có một điều là không thấy các em đưa giấy hay đưa ngực ra xin chữ ký. Thôi thì lát vào trong các em cởi quần ra anh sẽ dùng chym ký trực tiếp lên vậy.

Các nhà lán ở đây được xây dựng theo phong cách kiến trúc tạm bợ với tiêu chí kín đáo là chính, không cần cửa sổ. Gần cửa chính có một bà chị khoảng 50 tuổi ngồi ở cái ghế băng dài cũ kỹ cạnh cái bàn nhựa, bên trên là cái ấm trà và mấy cái chén cáu bẩn, chắc đã lâu không có người uống. Cũng đúng, các ông vào đây thì ông nào cũng vội vội vàng vàng vào trong chiến đấu, rỗi hơi hay sao mà ngồi đây uống nước. Thấy tôi bước vào, bà chị U50 đã đon đả chào mời:

- Ngồi xuống đây chú, chú quả là có con mắt tinh đời, chọn quán chị là chuẩn và xịn nhất ở khu này đấy. Này nhé, gái trẻ, yêu nghề, giá cả cạnh tranh, phục vụ tận tình, hiến dâng hết mình.

- Dạ, thế mấy em này đều là nhân viên quán chị hả?

- Ừ, mấy đứa đó đều con nhà lành hết đấy. Thích đứa nào thì chọn đi, rồi đưa nhau vào trong động phòng luôn, giá cả khỏi phải lăn tăn.

- Nói thật với chị, chị đừng giận, em chẳng ưng đứa nào ở đây cả. Chị có đứa nào ngon lành và mới nhất thì gọi đến đây cho em.

- Chú đúng là kén ăn, hàng vậy còn không ưng. Nhưng không sao, yêu cầu của chú chị sẽ đáp ứng được, có điều là giá hơi chát đấy.

- Đậu má, đừng có lăn tăn chuyện giá cả với em, em tự ái đấy.

- Ok, chú đợi chị tí, chị gọi hàng về cho chú ngay đây.

Trong lúc đợi mụ chủ quán gọi hàng xịn về, tôi quay ghế ngồi hướng ra biển. Từng con gió mang theo vị mằn mặn của biển khơi táp thẳng vào mặt tôi mát rượi nhưng vẫn có chút gì đó gờn gợn. Tôi cứ ngắm mãi những con sóng lăn tăn đang say sưa đuổi nhau và tự hỏi không biết mỗi ngày có bao nhiêu con sóng xô bờ? Và cũng không rõ mỗi ngày có bao nhiêu thằng đàn ông ghé về đây tìm lạc thú xác thịt. Sóng ngàn năm vẫn tìm bờ giống như đàn ông vẫn muôn đời tìm gái, để rồi khi chúng gặp nhau, chúng vồ vập, vội vàng xoắn vào nhau, rồi bọt xủi lên bờ cát, rồi tan mau như chưa từng gặp nhau.

Đang chìm đắm trong những miên man suy tư, chợt một giọng ồm ồm vang lên từ bên cạnh làm tôi bừng tỉnh:

- Chào anh bạn trẻ.

Cái giọng nghe quen thế? Tôi quay sang. À, thì ra là ông cụ ngồi trên xe lúc nãy. Đúng rồi, cụ ấy bảo đi quất phò mà, sao lúc xe dừng lại không thấy lão xuống nhỉ?

- Dạ, con chào cụ. Cụ cũng chọn chỗ này à?

- Tôi là khách quen ở đây mà. Sao hồi nãy anh xuống xe không gọi tôi xuống luôn? Làm tôi phải đi bộ một đoạn ngược trở lại.

- Dạ, lúc xuống con thấy cụ đang ngủ gật nên không tiện gọi, với lại con tưởng cụ có chỗ khác ngon hơn.

- Chỗ khác nào chứ, chỗ này là gái ngon nhất rồi. Trẻ đẹp, yêu nghề, thổi kèn cực phê.

Lúc này, bà chị chủ đã quay về, nhìn thấy ông cụ, mụ ta đã cười rất tươi như đười ươi xóc lọ:

- Ôi cụ. Khiếp, mấy tháng rồi không thấy cụ ghé qua. Tưởng cụ liệt dương rồi chứ. Gớm, cái Trinh, cái Lộ nó cứ nhắc cụ suốt.

- Hề hề, cụ cũng nhớ mấy đứa lắm, nhưng đợt rồi bà lão ở nhà ốm quá, có tí lương hưu thì thuốc thang cho bà ấy hết. Chả lẽ lại quất phò chịu à?

- Vâng, cụ trở lại là con vui rồi. Thế hôm nay cụ thích cháu Trinh hay cháu Lộ chăm sóc cụ?

- Cho cụ cả hai đi, bù lại mấy tháng trước cụ phải nhịn.

- Có luôn. Trinh, Lộ ơi, ra dìu cụ vào giường đi.

Nhìn ông cụ tay ôm eo, tay rờ mông hai cô gái trẻ rồi hí hửng bước vào trong, tôi thấy ngưỡng mộ cụ vô cùng. Thời gian và tuổi tác có thể làm cụ già đi, chậm hơn, nhưng độ cứng và độ máu thì vẫn không thay đổi. Nói thật, ai cũng như cụ thì mấy cái công ty sản xuất Rocket với lại sâm Alipas chỉ còn cách phá sản rồi trả lương cho nhân viên bằng chính Rocket với Alipas để nhân viên đem về uống chứ còn bán cho ai được.

Chợt nhớ ra là mình vẫn chưa có hàng, tôi quay sang hỏi chị chủ:

- Của em tới chưa? Lâu thế chị?

- Tới rồi, tới rồi, chú cứ vào trong phòng kia trước đi, 2 phút nữa em nó sẽ vào hầu chú.

- Ok, nhưng em nói trước, hàng không ngon là em bỏ đi chỗ khác đấy.

- Yên tâm, nhìn thấy hàng rồi đảm bảo chú không muốn đi đâu cả.

Tôi khoác ba lô đi vào trong theo hướng chỉ dẫn của chị chủ. Cái lối đi khá hẹp và tối, 2 bên là 2 dãy phòng song song, mỗi phòng chỉ vài mét vuông đủ kê cái giường. Mùi ẩm mốc, tanh nồng, quyện với mùi bao cao su, loại được phát miễn phí ở mấy trung tâm dân số kế hoạch hóa, tất cả trộn vào nhau gây ra một cảm giác ngột ngạt và rất khó thở. Tôi vào phòng và quăng cái ba lô xuống giường. Lấy sẵn máy ảnh ra để lát tác nghiệp. Đang lúi húi chỉnh lại cái ống kính thì một vòng tay êm ái luồn từ phía sau ôm chặt lấy tôi. Tiếp theo đó là bộ ngực mềm mại siết vào lưng tôi. Tôi cảm nhận được chiếc cằm nhỏ nhỏ xinh xinh đang trượt nhẹ trên vai mình cùng một hơi thở ấm áp chạy dọc theo gáy. Chưa kịp phản ứng gì thì lại nghe một giọng con gái thì thầm bên tai ngọt ngào như mía đường:

- Đợi em lâu chưa cưng?

- Lâu, từ lúc là một thằng đàn ông anh đã đợi em rồi.

Rồi tôi quay ngoắt lại bế thốc em lên và quẳng xuống giường. Tôi thực hiện hành động đó nhanh đến nỗi chưa kịp nhìn xem mặt em như thế nào, xinh hay xấu. Nhưng có lẽ lúc này xinh hay xấu cũng không còn quan trọng nữa, bởi xét cho cùng, cái chuyện bản năng giữa đàn ông và đàn bà nó phụ thuộc và cảm xúc và hứng thú nhiều hơn. Đó là lý do giải thích tại sao nhiều ông có vợ đẹp như hót-gơn mà vẫn đi lăng nhăng với cái con xấu ma chê quỷ hờn.

Tôi hừng hực khí thế, cởi quần định nhảy lên giường chiến luôn. Nhưng mới kịp cởi được có một bên ống thì tự nhiên thấy con bé đó kêu lên:

- Ơ kìa, anh Thẩm, đúng là anh Thẩm con bác Du rồi.

Tôi sững người lại và nhìn kỹ con bé. Thôi, người quen thật rồi, trông nó quen lắm.

- Em… Em là…

- Vâng, em là Sự con cô Tướng đây mà, anh không nhận ra em sao?

- À, đúng rồi, nhớ rồi. Gớm, đợt trước anh về quê gặp em trông em còm nhom, teo tóp thế mà giờ em đã như Thủy Tốp thế này, sao anh nhận ra được. Mà anh nghe nói, em đang học gì trên Hà Nội cơ mà, sao giờ lại đang công tác ở đây? Làm thêm à?

- Em học Trung cấp thanh nhạc ở trên Hà Nội anh ạ, khoa thổi kèn. Học được 1 năm thì gia đình khó khăn quá phải xin bảo lưu. May mà cũng kịp học được một năm về thổi kèn rồi nên chị chủ đây mới nhận em vào làm. Nhưng chắc em sẽ theo nghề này suốt thôi anh ạ. Chứ học xong không biết có xin được việc không, nếu xin được thì lương cũng ba cọc ba đồng, không bằng em chổng mông vài cái.

- Nhưng em còn trẻ, lại xinh đẹp thế này, theo nghề này, không có tương lai đâu em.

- Có chứ anh. Chị chủ đang tính sắp tới sẽ đóng bảo hiểm xã hội cho bọn em, sau này về hưu em sẽ có lương. Cộng với số tiền dành dụm được trong thời gian làm ở đây, em dự tính sau này về sẽ mở một trung tâm đào tạo thổi kèn và các dịch vụ kèm theo cho những em gái nào có năng khiếu, có đam mê và thực sự và muốn theo đuổi cái nghề này. Thế còn anh? Anh mang theo máy ảnh để làm gì thế?

- Anh là nhà báo, anh đang đi tác nghiệp để viết bài về cái nghề của bọn em đó.

- Vậy à. Thế tức là anh chỉ đóng giả làm khách mua dâm để tìm hiểu viết bài thôi đúng không?

- Sao lại đóng giả? Anh mua thật luôn ấy chứ. Làm báo là phải phản ánh sự thật, không được làm giả.

- Tại em đọc báo thấy mấy anh phóng viên cũng đi viết bài về mại dâm kiểu như anh, toàn đóng giả khách mua dâm, xong đến lúc chuẩn bị vào cuộc chiến thì các anh ấy sẽ giả vờ có điện thoại hoặc đau bụng để chuồn ra ngoài mà.

- Bọn nó chém đấy. Đậu má mấy cái thằng đó, nó tưởng độc giả là lợn hay sao mà tin những lời nó nói. Chúng nó có khi còn phang mấy nháy liền rồi tính cả vào tiền công tác phí ấy chứ, ở đó mà giả vờ chuồn ra ngoài.

- Anh nói vậy tức là lúc viết bài anh sẽ tả luôn cảnh mua dâm thật à?

- Ngu gì mà anh tả, anh cũng lại phải viết giống chúng nó, rằng là đúng lúc chuẩn bị chiến thì anh bị liệt dương rồi chuồn ra ngoài thôi.

- Vậy thì anh cũng đâu khác mấy cái thằng phóng viên kia.

- Tất nhiên, có khác gì đâu, anh cũng là phóng viên mà. Với lại, em cũng thông cảm, không có thằng phóng viên nào dám viết là tôi đã mua dâm thật đâu, vợ nó cắt chym ngay. Thông cảm cho bọn nó em ạ.

- Nhưng, anh với em là chỗ người quen biết cùng làng, chắc anh không làm thật chứ?

- Anh có một nguyên tắc, công việc là công việc, quen biết là quen biết, không thể để 2 chuyện đó dính dáng đến nhau được.

- Em thích nguyên tắc đó của anh. Mình tiến hành luôn đi anh. Em không muốn đợi lâu hơn nữa.

Và thế là tôi và em, 2 kẻ quen biết, cùng làng, nhưng đều vì niềm đam mê, hết lòng tận tụy với công việc, với nghề nghiệp mà mình đã chọn nên đã lao vào nhau, quắn lấy nhau như lâu ngày bị bỏ đói….

Xong xuôi hết mọi việc, tôi mới chợt giật mình nhớ ra là cái máy ảnh tôi vẫn vứt ở đó, chưa chụp được kiểu nào. Mịa, không có ảnh thì về chết với lão sếp.

- Em ơi, có khi em đừng mặc quần áo vào vội, để anh chụp vài kiểu về còn đăng lên kèm cùng bài viết cho nó sinh động, làm cả trang bìa luôn nữa.

- Vâng, anh chụp đi.

- Phạch! Phạch! Rồi, đẹp lắm, thêm mấy kiểu nữa nhé. Phạch! Rồi, em dạng chân ra đi, rồi! Phạch. Tiếp, em chổng mông lên nào, đúng rồi, đẹp lắm, Phạch! Phạch!...

Đúng lúc tôi đang mải mê tác nghiệp trong phòng thì chợt bên ngoài có tiếng còi Ú Ú Ú Ú ầm ĩ, đinh tai nhức óc. Cái quái gì thế nhỉ? Công an à? Chết mịa, bị bắt thì nhục. Tôi hoảng hốt lao ra xem sao. Nhưng may quá, không phải công an mà là xe cấp cứu. Ai? Ai bị làm sao? Tôi thấy xe dừng ngay trước và gần như ngay lập tức mấy bác sĩ, y tá mặc áo trắng ôm cáng lao ra chạy rầm rầm vào trong. Ca này có vẻ nặng đây. Thấy chị chủ quán cũng đang chạy theo, tôi níu tay bà ấy lại rồi hỏi giật:

- Có chuyện gì thế chị? Ai bị làm sao à?

- Ông cụ, ông cụ bị thượng mã phong, xỉu rồi, vẫn còn dính chặt với hai đứa cháu, không lôi ra được. Chắc là không qua khỏi chú ạ.

Rồi mấy cái bóng áo trắng lúc nãy lại rầm rập khiêng cáng chạy qua rất vội vàng. Nhìn ông cụ nằm còng qoeo trên cáng dính chặt với đứa cháu của mình, sao mà thấy thương cụ quá. Thôi thì mỗi người có một đam mê, được chết vì niềm đam mê của mình, âu đó cũng là hạnh phúc, phải không cụ? Cụ đi mát mẻ nhé.